Như thường lệ, tôi ngồi trên xe buýt đưa đón học sinh đến trường, chú tâm nghe nhạc, tôi ít để ý đến các bạn học khác cũng đang ngồi trên xe. Tại một trong những điểm dừng đón, đột nhiên tôi lại chú ý đến xung quanh, tôi nhìn về phía ngôi nhà nhỏ xe bus đang đứng dừng đó, nhà của Tommy, tôi biết ngôi nhà ấy. Bỗng một bàn tay lướt qua cửa sổ xe và vẫy tay ra hiệu để lái xe xe bus di chuyển đi mà không phải đón. “Chắc cậu ấy ốm”, tôi nghĩ thoáng qua như vậy