Mẹ kể con nghe về câu chuyện Biển Đông,
Xa tít ngoài khơi, nơi sóng dữ vẫy vùng,
Nơi những trái tim dũng cảm quên mình,
Máu đỏ, da vàng vì Tổ quốc, quên thân mình.
Trong ánh mắt con, mẹ thấy trời xanh,
Bờ cát mênh mông và cánh diều bay liệng,
Miệng cười hồng của con, thánh thiện và trong,
Chẳng có giấc mơ nào về tàu chiến, thủy quân.
Tình yêu này không thể đong đếm, cân đo,
Chỉ biết khi mọi người cùng hướng về biển,
Nghe tiếng kẻ hung hăng đưa giàn khoan ra,
Lòng mẹ nhói đau, thương nước quá nhiều.
Con ngủ yên bình giữa bể dâu cuộc đời,
Mẹ thao thức, dõi theo từng tin tức mới,
Không chỉ mẹ, trăm triệu người cũng ngóng đợi,
Biển xa xôi mà sóng dội về nơi đây.
Việt Nam ơi, hãy nắm chặt tay nhau,
Dù nước bé nhưng gan dạ và bền chí,
Quyết không để ngoại bang khinh khi,
Bốn ngàn năm, giữ vững biển đảo quê hương